HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN WATTPAD

Chương 161: Sư tôn, đưa người bay

Edit: Thiên Di

Beta:

"Diệp Vong Tích căn bản không phải phái nam tử."

"... ..."

Mấy phần trầm mặc, bỗng nhiên ồn ào.

Bạn đang xem: Husky và sư tôn mèo trắng của hắn wattpad

Khách khứa vào đại điện thất sắc, mắt đều tập trung lên người Diệp Vong Tích, Diệp Vong Tích cúi mặt, không rên một tiếng.

Xem thêm: Thảo Mai Là Cái Gì Vậy - Dấu Hiệu Của Người Có Tính Cách Thảo Mai

Không phải phái mạnh tử?!

Thanh niên tuấn mỹ đĩnh bạt này, thế mà... Thế mà thân phận là một cô nương ư?

Những lời này như tích thuỷ nhập hoạch, nhát mắt dâng lên làn sóng nóng hôi hổi, có người hít sâu một hơi, ngay lập tức sau đó lời nói ồn ào bùng nổ.

"Diệp Vong Tích vốn là nữ nhi?"

"Trời ơi... Sao có thể..."

"Chẳng trách lúc nãy phái mạnh Cung Tứ không mắng nàng, hắn rõ ràng biết chuyện này! Vậy Tống Thu Đồng lúc nãy..."

"Hoàn toàn vì bảo vệ mình, vu oan mang đến người ta!"

"Cũng quá hiểm ác! Không làm thì không làm, vì sao phải rửa sạch tội danh, chỉ trích người khác?"

"Đến ta còn không tin, Diệp Vong Tích sao có thể là nữ tử? Một chút cũng không nhận ra..."

Hàn quang trong mắt phái mạnh Cung Liễu chớp động, nhìn chằm chằm hắc y nhân để lộ con ngươi đen nhánh, nói: "Tiên sinh đừng ăn nói hàm hồ, ngươi có chứng cứ gì—-"

"Nếu ngươi không chột dạ, thả phái nam Cung Tứ ra đi." Hắc y nhân nói, "May mà lệnh lang tuy có dã tính, nhưng vẫn là chính nhân quân tử, không lãnh khốc vô tình như ngươi."

"..."

Thấy mặt phái mạnh Cung Liễu rịn một tầng mồ hôi dầu, siết quyền không nói, hắc y nhân lạnh lùng nói: "Sao thế, ngươi thả đi."

Nam Cung Liễu phất tay áo nói: "Kẻ hèn này dạy con, không cần phiền đến tiên sinh là kẻ ngoài còn khoa tay múa chân, ngang ngược xen vào!"

Gã tuy nói vậy, mặc dù chưa từng thừa nhận lời hắc y nhân là thật, nhưng mọi người đã hiểu rõ như gương sáng vào lòng rồi, vốn còn không tin lời của hắc y nhân, cũng nhịn không được mà xao động, một làn nữa nhìn lên gương mặt anh tuấn của Diệp Vong Tích, tìm một điểm giống nữ tử mà nàng để lại.

Lúc này, vào đám người bỗng có kẻ cất cao giọng: "Nam Cung chưởng môn, ngài không đúng rồi."

Mọi người ào ào xoay đầu lại, Mai Hàm Tuyết khoác áo lông chồn, thong thả hoa quý, cười ngâm ngâm đứng dưới ánh đèn, nói: "Diệp cô nương tuy anh khí bức người, nhưng chỉ là một nữ nhi không hơn không kém mà thôi, chưởng môn tiên quân thân là phái mạnh tử, nên thương hương tiếc ngọc, thân là trưởng bối, càng nên ứng xử nhân thiện. Sao có thể vứt bỏ thể diện của Nho Phong Môn, lúc dễ cô nương nhà người ta như thế chứ?"

Hắn nói, chậm rãi đến trước điện, mỉm cười bảo: "Cháu trai bất tài, từng gặp Diệp cô nương một lần ở chốn đào nguyên, lúc ấy cảm thấy tư thế nàng oai vệ hùng, không giống liễu yếu đào tơ, trong lòng rất thích, tiếc là cháu trai ăn nói vụng về, lời lẽ mạo phạm Diệp cô nương, làm nàng ghét bỏ, có tranh chấp với cháu trai này. Sau khoản thời gian lĩnh giáo cách giỏi của Diệp cô nương, không khỏi cảm thấy Nho Phong Môn quả nhiên có lớp lớp hào kiệt xuất hiện, nữ tu thân thủ cũng bất phàm, còn vì sư môn của Diệp cô nương mà thầm thán phục, nhưng hôm nay thấy cách làm của chưởng môn tiên quân... À, lại cảm thấy Nho Phong Môn huy hoàng, không xứng với hồng nhan ngạo cốt như thế."